11111
Thần đang bảo vệ tôi
Trường tiểu học cách nhà tôi một đoạn khá xa, lại phải đi qua bãi tha ma nên bình thường tôi luôn đi cùng bạn. Nhưng cũng có lúc tôi phải đi học một mình.
Một ngày nọ tới phiên tôi phải trực nhật. Khi đến giờ quét lớp, hai cậu bạn của tôi chạy vụt đi mất để lại một mình tôi cặm cụi quét phòng học. Đến khi trở về nhà thì trên đường chỉ còn một mình tôi. Lúc ấy nghĩ đến cảnh phải băng qua bãi tha ma tôi đã thấy sợ, tim đập thình thịch và vô cùng hồi hộp lo lắng, tôi bắt đầu co chân chạy. Đến khi chạy qua nghĩa trang rồi, tôi vẫn thấy sợ nên cứ cắm cúi chạy, chạy mãi.
Tôi vừa chạy vừa nhìn thấy đằng sau mình xuất hiện một đám mây trắng (Khi còn nhỏ tôi có khả năng nhìn thấy sự việc sau lưng mình). Đám mây trắng cứ bay theo tôi, và mặc dù biết đó là điềm lành nhưng tôi vẫn cứ chạy không ngừng. Tôi cũng nhìn thấy một thiên tướng đang đứng trên đám mây, tay cầm đại đao như muốn bảo vệ tôi.
Đến khi về tới cổng làng, nhìn thấy ánh mặt trời chiếu sắc vàng, khói bếp lan tỏa từ các ngôi nhà và đâu đó vang lên tiếng chó sủa, những hình ảnh quen thuộc ấy mới khiến tôi thấy yên lòng mà dừng bước. Tôi quay đầu lại và nói với thiên tướng trên đám mây: “Con về tới nhà rồi, ngài về đi, con cảm ơn ngài”, và thiên tướng cưỡi mây biến mất.
Thời ấy, anh trai tôi rất thích một chú dê con nên sau khi tan học, anh thường chơi với nó. Anh còn nắm lấy sừng nó như chơi trò húc nhau. Dần dần, chú dê con thường đứng ngoài cửa đợi anh trai tôi đi học về để cùng chơi như trước. Đến một ngày, anh trai tôi nói: “Con dê này lớn rồi, nó khỏe lắm, chơi không thích nữa” và không còn chơi với chú dê ấy nữa.
Một ngày nọ khi thấy tôi đi học về, chú dê con chạy ra đón tôi và cúi đầu xuống như muốn húc tôi. Tôi sợ hãi bèn chạy vội lên trên ủ đất cạnh đó và không dám xuống, còn chú dê thì nhất định không chịu đi. Khi tôi đang bối rối không biết làm thế nào thì có một vị thiên tướng trên trời nhìn xuống và nói với tôi điều gì đó. Tôi nghĩ: “Có ai không, đến giúp con với”. Rất nhanh sau đó, chú tôi từ trong nhà đi ra, nhìn thấy tôi chú liền hỏi: “Sao cháu lại đứng trên đó?”. Tôi nói: “Con dê nó muốn húc cháu”. Chú tôi thấy vậy liền mỉm cười và đuổi con dê đi.
Một lần khác, tôi và nhỏ bạn đang chơi bên bờ hồ. Lúc ấy trời vừa tạnh mưa, nước chảy xiết xuống lòng hồ. Bỗng tôi nhìn thấy một vị thần tiên và một thiên tướng đang nói chuyện với nhau, tôi không nghe rõ họ nói gì, chỉ loáng thoáng nghe được hai từ “tai nạn”, “tai nạn”. Tôi nghĩ: “Có phải họ đang nói tới Tiểu Kiệt bạn mình không nhỉ?”.
Tôi vừa nghĩ tới đó thì “tùm”, nhỏ bạn tôi ngã xuống nước, kéo theo cả tôi rơi xuống. Trong dòng nước lạnh buốt, đầu óc tôi trống rỗng như đang rơi vào một thế giới khác. Rất nhanh sau đó một sức mạnh vô hình đưa hai chúng tôi dạt vào bờ, chúng tôi nhanh chóng bám vào đám cỏ ven bờ để bò lên. Toàn thân và quần áo đều ướt sũng, chúng tôi run rẩy vì lạnh và vì sợ hãi, tôi còn nghe rõ tiếng tim mình đập thình thịch.
Bây giờ ngồi nghĩ lại những việc này, tôi tin rằng Thần Phật luôn bảo vệ mình.
Trường tiểu học cách nhà tôi một đoạn khá xa, lại phải đi qua bãi tha ma nên bình thường tôi luôn đi cùng bạn. Nhưng cũng có lúc tôi phải đi học một mình.
Một ngày nọ tới phiên tôi phải trực nhật. Khi đến giờ quét lớp, hai cậu bạn của tôi chạy vụt đi mất để lại một mình tôi cặm cụi quét phòng học. Đến khi trở về nhà thì trên đường chỉ còn một mình tôi. Lúc ấy nghĩ đến cảnh phải băng qua bãi tha ma tôi đã thấy sợ, tim đập thình thịch và vô cùng hồi hộp lo lắng, tôi bắt đầu co chân chạy. Đến khi chạy qua nghĩa trang rồi, tôi vẫn thấy sợ nên cứ cắm cúi chạy, chạy mãi.
Tôi vừa chạy vừa nhìn thấy đằng sau mình xuất hiện một đám mây trắng (Khi còn nhỏ tôi có khả năng nhìn thấy sự việc sau lưng mình). Đám mây trắng cứ bay theo tôi, và mặc dù biết đó là điềm lành nhưng tôi vẫn cứ chạy không ngừng. Tôi cũng nhìn thấy một thiên tướng đang đứng trên đám mây, tay cầm đại đao như muốn bảo vệ tôi.
Đến khi về tới cổng làng, nhìn thấy ánh mặt trời chiếu sắc vàng, khói bếp lan tỏa từ các ngôi nhà và đâu đó vang lên tiếng chó sủa, những hình ảnh quen thuộc ấy mới khiến tôi thấy yên lòng mà dừng bước. Tôi quay đầu lại và nói với thiên tướng trên đám mây: “Con về tới nhà rồi, ngài về đi, con cảm ơn ngài”, và thiên tướng cưỡi mây biến mất.
Thời ấy, anh trai tôi rất thích một chú dê con nên sau khi tan học, anh thường chơi với nó. Anh còn nắm lấy sừng nó như chơi trò húc nhau. Dần dần, chú dê con thường đứng ngoài cửa đợi anh trai tôi đi học về để cùng chơi như trước. Đến một ngày, anh trai tôi nói: “Con dê này lớn rồi, nó khỏe lắm, chơi không thích nữa” và không còn chơi với chú dê ấy nữa.
Một ngày nọ khi thấy tôi đi học về, chú dê con chạy ra đón tôi và cúi đầu xuống như muốn húc tôi. Tôi sợ hãi bèn chạy vội lên trên ủ đất cạnh đó và không dám xuống, còn chú dê thì nhất định không chịu đi. Khi tôi đang bối rối không biết làm thế nào thì có một vị thiên tướng trên trời nhìn xuống và nói với tôi điều gì đó. Tôi nghĩ: “Có ai không, đến giúp con với”. Rất nhanh sau đó, chú tôi từ trong nhà đi ra, nhìn thấy tôi chú liền hỏi: “Sao cháu lại đứng trên đó?”. Tôi nói: “Con dê nó muốn húc cháu”. Chú tôi thấy vậy liền mỉm cười và đuổi con dê đi.
Một lần khác, tôi và nhỏ bạn đang chơi bên bờ hồ. Lúc ấy trời vừa tạnh mưa, nước chảy xiết xuống lòng hồ. Bỗng tôi nhìn thấy một vị thần tiên và một thiên tướng đang nói chuyện với nhau, tôi không nghe rõ họ nói gì, chỉ loáng thoáng nghe được hai từ “tai nạn”, “tai nạn”. Tôi nghĩ: “Có phải họ đang nói tới Tiểu Kiệt bạn mình không nhỉ?”.
Tôi vừa nghĩ tới đó thì “tùm”, nhỏ bạn tôi ngã xuống nước, kéo theo cả tôi rơi xuống. Trong dòng nước lạnh buốt, đầu óc tôi trống rỗng như đang rơi vào một thế giới khác. Rất nhanh sau đó một sức mạnh vô hình đưa hai chúng tôi dạt vào bờ, chúng tôi nhanh chóng bám vào đám cỏ ven bờ để bò lên. Toàn thân và quần áo đều ướt sũng, chúng tôi run rẩy vì lạnh và vì sợ hãi, tôi còn nghe rõ tiếng tim mình đập thình thịch.
Bây giờ ngồi nghĩ lại những việc này, tôi tin rằng Thần Phật luôn bảo vệ mình.
2222
Nhận xét
Đăng nhận xét