Người đang làm, Thần đang nhìn

11111

Người đang làm, Thần đang nhìn

Có lần tôi làm điều sai trái, Thần Phật đã điểm hóa để nhắc nhở tôi. Có điều, lúc ấy tôi không biết đó là lời nhắc nhở, cũng không ngộ được ra những điểm hóa đó.

Hôm ấy tôi phải ra ruộng để cắt rau cho lợn. Trong khi tôi bận bịu với công việc mẹ giao cho thì nhóm bạn cùng làng cứ thi thoảng lại rủ tôi chạy ra chơi với chúng. Nhưng tôi từ chối, nói rằng mình còn phải cắt rau cho lợn. Một đứa trong nhóm liền bảo: “Cậu ngốc thật, mình chỉ cần 5 phút là có thể hoàn thành công việc đó sao cậu phải cần tới nửa giờ?”. Tôi hỏi: “Cậu làm cách nào mà có thể cắt nhanh như vậy?”. Một đứa khác nheo mắt nhìn tôi và nói: “Cậu đi nhổ cây đậu tương ấy, rất nhanh lại không phải đi khắp ruộng cắt rau nữa”.
Mặc dù cảm thấy làm như vậy không đúng, nhưng những lời nói kia cứ lởn vởn trong đầu làm tâm tôi như có thêm một tên kẻ trộm. Tôi đi đi lại lại quanh ruộng, tìm rau cho lợn sao mà khó quá, thế là tôi bắt đầu nhổ trộm những cây đậu tương bên mảnh ruộng nhà hàng xóm. Quả thật là nhổ đậu tương rất nhanh, chỉ loáng cái là xong. Nhưng tôi lại lo sợ bị bắt gặp nên cứ căng thẳng dáo dác nhìn xung quanh, khi không thấy ai mới thở phào nhẹ nhõm.

Tôi vừa nghĩ: “Chẳng có ai nhìn thấy mình cả”, bỗng thình lình xuất hiện một vị hòa thượng mặc áo màu đỏ thẫm (giờ tôi mới biết đó là một vị La Hán) nhìn thẳng vào mắt tôi. Bởi thường xuyên nhìn thấy thần tiên nên tôi không thấy gì là kỳ lạ. Tôi nhìn lại ông và ông cũng nhìn tôi, ông cứ xuất hiện như vậy trước mặt tôi. Tôi không để tâm nữa mà chỉ căng mắt nhìn về phía làng xem có ai không, còn tay thì tiếp tục cho đậu tương vào bao. Mãi sau này tôi mới ý thức được rằng, quả thật lúc đó Thần đang nhắc nhở tôi rằng: Dẫu người trần mắt thịt không nhìn thấy, thì Thần đều thấy tôi đang làm việc xấu.

Tối hôm ấy anh trai mang rau ra băm thì phát hiện ra bí mật của tôi. Anh nói: “Này em gái, sao em nhổ toàn cây đậu tương thế này?”. Câu nói của anh giống như tiếng sấm bên tai làm tôi giật nảy mình. Mẹ tôi cũng ở gần đó, tuy không nói gì nhưng tôi biết bà đã nghe thấy tất cả.

Mẹ không hỏi tội cũng chẳng trách mắng, bà chỉ điềm nhiên như không có gì xảy ra, vậy mà cũng đủ khiến tôi thấy căng thẳng và lo sợ tới mức mặt tái mét, đến bữa cơm cũng không muốn ăn. Khi tôi đi ngủ, mẹ chỉ nhẹ nhàng nhắc: “Lần sau con đừng làm vậy nữa nhé!”. Tôi gật gật đầu trùm chăn kín mít và nước mắt không ngừng rơi vì xấu hổ. Cũng từ đó tôi không bao giờ dám làm việc xấu nữa.
Người có tâm CHIA SẺ những điều tốt đẹp đến với mọi người, phước báu là không thể nghĩ bàn. Đừng chần chừ gì thêm, bấm chia sẻ ngay bài viết này đến với mọi người!


2222

Nhận xét