11111
Đời người chính là một hành trình vô cùng gian nan, mỗi bước đi đều bị ràng buộc bởi những sợi dây xích “danh, lợi, tình”. Muốn được sống vui vẻ, cách tốt nhất có lẽ chính là phải học cách buông…
Đức Phật bảo: “Bây giờ, con đi đi, từ cái vực này sang cái vực kia!”
Người thanh niên bước trên những vòng sắt và thân thể cứ run lên bần bật. Tuy nhiên, chỉ một chút bất cẩn, anh ta rơi vào một cái vòng và bị bỏng chân. Ngực của anh ta bị dính rất chặt vào cái vòng đến nỗi anh không thở được. Anh bắt đầu kêu khóc lớn: “Cứu! Cứu! ”
Đức Phật mỉm cười nói: “Con phải tự giúp mình. Trong cuộc hành trình này, người duy nhất có thể cứu con chính là bản thân con” .
Người thanh niên vặn tréo người lại và cố hết sức gỡ mình ra. Anh ta hỏi: “Cái vòng sắt này là loại gì vậy? Mấy cái ngạnh của nó rất đau đớn”.
“Tôi là cái vòng danh và lợi” – C ái vòng trả lời.
Người thanh niên tiếp tục tiến lên. Thình lình, anh ta thấy lờ mờ một phụ nữ tuyệt đẹp nở nụ cười chào anh. Anh ta mất hồn và trượt ngã và một cái vòng khác. Người thanh niên khóc la trong sợ hãi: “Cứu tôi với!”
Đức Phật lại hiện ra trước mặt anh và nói: “Trong cuộc hành trình này, người duy nhất có thể giúp con chính là con”.
Người thanh niên lại dùng hết sức gỡ mình ra khỏi cái vòng, nhưng đến lúc đó anh ta đã quá mệt, anh ta ngồi giữa hai cái vòng để nghỉ và nghĩ: “Cái vòng này là vòng gì mà lại đau đớn đến vậy?”
“Tôi là cái vòng mỹ nhân tai vạ” – Cái vòng trả lời.
Trong cuộc hành trình đó, người thanh niên còn rơi vào các vòng như tham lam, ganh tỵ và thù ghét. Khi anh ta cố gỡ mình ra từ những cái vòng đau khổ này, anh ta không còn đủ can đảm để đi tiếp nữa.
Sau đó Đức Phật nói với anh ta: “Mặc dầu có rất nhiều đau khổ trong một đời người, ở đó cũng có hạnh phúc và vui sướng. Con có chắc là muốn bỏ cuộc, không trở thành người nữa không?”
“Có rất nhiều đau khổ trong một đời người, trong khi hạnh phúc và sung sướng chỉ là trong chốc lát. Con quyết định bỏ và trở về với cuộc sống của tượng đất” - Người thanh niên trả lời không chút do dự.
Đức Phật liền vẫy tay và người thanh niên trở lại thành bức tượng đất. Không lâu sau, những hạt mưa lớn đã làm tan rã và cuốn bức tượng đi xa, cuối cùng nó đã trở thành một đống bùn.
Tuệ Tâm (st)
Đời người chính là một hành trình vô cùng gian nan, mỗi bước đi đều bị ràng buộc bởi những sợi dây xích “danh, lợi, tình”. Muốn được sống vui vẻ, cách tốt nhất có lẽ chính là phải học cách buông…
Đức Phật bảo: “Bây giờ, con đi đi, từ cái vực này sang cái vực kia!”
Người thanh niên bước trên những vòng sắt và thân thể cứ run lên bần bật. Tuy nhiên, chỉ một chút bất cẩn, anh ta rơi vào một cái vòng và bị bỏng chân. Ngực của anh ta bị dính rất chặt vào cái vòng đến nỗi anh không thở được. Anh bắt đầu kêu khóc lớn: “Cứu! Cứu! ”
Đức Phật mỉm cười nói: “Con phải tự giúp mình. Trong cuộc hành trình này, người duy nhất có thể cứu con chính là bản thân con” .
Hành trình cuộc đời, người duy nhất có thể cứu mình chình là bản thân mình. (Ảnh: Pinterest)
Người thanh niên vặn tréo người lại và cố hết sức gỡ mình ra. Anh ta hỏi: “Cái vòng sắt này là loại gì vậy? Mấy cái ngạnh của nó rất đau đớn”.
“Tôi là cái vòng danh và lợi” – C ái vòng trả lời.
Người thanh niên tiếp tục tiến lên. Thình lình, anh ta thấy lờ mờ một phụ nữ tuyệt đẹp nở nụ cười chào anh. Anh ta mất hồn và trượt ngã và một cái vòng khác. Người thanh niên khóc la trong sợ hãi: “Cứu tôi với!”
Đức Phật lại hiện ra trước mặt anh và nói: “Trong cuộc hành trình này, người duy nhất có thể giúp con chính là con”.
Người thanh niên lại dùng hết sức gỡ mình ra khỏi cái vòng, nhưng đến lúc đó anh ta đã quá mệt, anh ta ngồi giữa hai cái vòng để nghỉ và nghĩ: “Cái vòng này là vòng gì mà lại đau đớn đến vậy?”
“Tôi là cái vòng mỹ nhân tai vạ” – Cái vòng trả lời.
Trong cuộc hành trình đó, người thanh niên còn rơi vào các vòng như tham lam, ganh tỵ và thù ghét. Khi anh ta cố gỡ mình ra từ những cái vòng đau khổ này, anh ta không còn đủ can đảm để đi tiếp nữa.
Sau đó Đức Phật nói với anh ta: “Mặc dầu có rất nhiều đau khổ trong một đời người, ở đó cũng có hạnh phúc và vui sướng. Con có chắc là muốn bỏ cuộc, không trở thành người nữa không?”
“Có rất nhiều đau khổ trong một đời người, trong khi hạnh phúc và sung sướng chỉ là trong chốc lát. Con quyết định bỏ và trở về với cuộc sống của tượng đất” - Người thanh niên trả lời không chút do dự.
Đức Phật liền vẫy tay và người thanh niên trở lại thành bức tượng đất. Không lâu sau, những hạt mưa lớn đã làm tan rã và cuốn bức tượng đi xa, cuối cùng nó đã trở thành một đống bùn.
Tuệ Tâm (st)

2222
Nhận xét
Đăng nhận xét